“Ngày hôm sau, 5 sinh viên kia dẫn theo rất nhiều người đến, nhưng năm người họ không vào trong, mà lừa gạt người khác tiến vào.”
An Như Cố: …
Tình bạn này quả thực cảm động trời xanh…
“Trong 3 ngày, mỗi ngày trung bình có 20 người đến, mỗi vé 60 tệ, để tôi tính xem, được bao nhiêu tiền nhỉ?”
Tô Duy Trí bấm tay tính toán: “Một ngày có thể kiếm hơn 1000 tệ, siêu nhiều luôn, bà chủ, số tiền này sử dụng thế nào?”
An Như Cố suy nghĩ một lát, nói ra dự định trước đó của mình: “50% dùng làm tiền lương cho mọi người, mọi người muốn mua gì thì mua. Còn 50% tôi sẽ dùng một phần đi quyên góp, để tích lũy âm đức cho mọi người.”
Tô Duy Trí nghe vậy ngẩn người, không ngờ rằng An Như Cố không định tiêu tài nhà ma. Cô cho họ tiền lương để tiêu, lại còn quyên tiền tích lũy âm đức cho họ, bà chủ tốt quá!
Cậu ấy cảm động không thôi nói: “Tôi biết rồi.”
“Trước đó tôi nói cậu chuẩn bị ngải cứu đến đâu rồi? Người sống không thể tiếp xúc lâu với ma quỷ, dễ dính xui xẻo.”
“Tôi chuẩn bị xong hết rồi, người chơi ra khỏi, chúng tôi sẽ dùng ngải cứu vỗ lên cơ thể họ, còn đưa một ít cho họ mang về. Bọn họ cảm thấy vừa chơi vui, vừa được tặng quà, nghe nói ngải cứu có thể đuổi muỗi, còn xin thêm một ít.”
“Vậy là tốt rồi.”
Nếu khách hàng đến nhà ma gặp chuyện, vậy sẽ ảnh hưởng không tốt, an toàn quan trọng nhất.
……………………..
Sau khi Tô Duy Trí rời đi, Thương Nguyệt dẫn một cặp vợ chồng trung niên đến. Hai vợ chồng này ước chừng 40-50 tuổi, ăn mặc sạch sẽ. Nhưng họ luôn cau mày, hình như gặp chuyện buồn phiền gì đó.
Hứa Phương nhìn thấy An Như Cố, bà ấy ngẩn người. Nghe bạn bè mình nói Xuất Vân Quán có một đại sư, tưởng rằng là một đạo sĩ râu tóc bạc phơ, nhưng không ngờ đại sư lại trẻ như thế, tuổi tác tương tự con gái mình.
Đại sư… Đoán mệnh được sao?
Tuy nội tâm bà ấy hoài nghi, nhưng vẫn lịch sự, không biểu hiện ra ngoài, lên tiếng chào hỏi: “Chào cô, tôi muốn xem bói.”
“Được.” An Như Cố đặt sách trong tay xuống, cầm mã QR bên cạnh đưa qua: “666 tệ.”
Hứa Phương chuyển khoản 666 tệ sang.
Sau khi nhận tiền, An Như Cố ngẩng đầu lên nhìn bà ấy, giọng điệu bình thản: “Bà định tính gì? Sự nghiệp, nhân duyên, con cái, hay thứ gì khác?”
Hứa Phương và chồng liếc nhìn nhau, cắn môi nói: “Tôi muốn tính nhân duyên của con gái. Con bé đã 29 tuổi, nhưng chưa kết hôn, ngày nào tôi cũng hối thúc nó quen bạn trai, nhưng nó không muốn, nói mình theo chủ nghĩa độc thân, không thích sống cùng đàn ông.”
Chồng bà ấy thở dài nói: “Chúng tôi còn một đứa con trai nữa, là anh trai con bé, chúng tôi đã có cháu nội. Nhưng con bé ở một mình rất dễ gặp chuyện. Chúng tôi không ở cùng con bé cả đời được, hy vọng nó có người bầu bạn. Như vậy sẽ không cô đơn, lúc đau lòng sẽ có người tâm sự, ốm đau có người chăm sóc.”
An Như Cố không bất ngờ, ở cái tuổi này, đang ở đỉnh cao sự nghiệp, chuyện họ để ý nhất ngoại trừ sức khỏe, thì chính là chuyện con cái.
Lần trước, cô gặp phải con gái người hữu duyên bỏ nhà ra đi, vì bà ấy phản đối bạn trai của con gái mình.
Lần này không biết nguyên nhân gì.
“Hai người có ảnh của cô ấy không?” Cô hỏi thẳng vấn đề.
“Có.” Hứa Phương mở điện thoại di động của mình ra, nhấn mở album ảnh, chọn một tấm hình đưa cho An Như Cố xem.
Đây là tấm ảnh chụp chung, có hai cô gái trẻ tuổi. Một người xinh đẹp lạnh lùng, một người vô cùng dịu dàng.
Hứa Phương lo lắng cô không biết con gái mình là ai, thế là bổ sung: “Con gái tôi là người mặc áo vàng bên trái, còn cô gái bên phải mặc áo đỏ là con gái hàng xóm. Trang cá nhân của con gái tôi toàn ảnh hai đứa nó chụp chung, tôi chọn đại một tấm thôi.”
An Như Cố nhận điện thoại, bấm tay tính toán, cô trợn tròn mắt nhìn.
Nhân duyên này thật kỳ diệu.
Cô thu hồi tầm mắt, ngẩng đầu lên nhìn Hứa Phương: “Con gái nhà hàng xóm và con gái bà rất thân thiết đúng không?”
Hứa Phương ngẩn người, không biết tại sao cô hỏi vậy, suy nghĩ một lúc rồi trả lời: “Đúng vậy, chúng quen biết nhau từ năm 4 tuổi, chơi với nhau từ nhỏ đến lớn. Học chung tiểu học, trung học cơ sở, trung học phổ thông, còn đại học thì học chung một thành phố, chúng có duyên với nhau.”
“Hai đứa rất thân thiết, có thể nói là bạn thân của nhau.”
“Tôi và mẹ cô bé chơi mạt chược cùng, thường trêu ghẹo nói, con gái hai chúng tôi có duyên như vậy, muốn thân càng thêm thân, chi bằng nhận con gái tôi làm con nuôi đi.”
“Nhưng mẹ cô bé lại thẳng thừng từ chối, không nể mặt tôi, vô cùng kỳ quái.”
“Mặt nóng không dám dán mông lạnh, tôi không đề cập đến chuyện này nữa.”
Nói đến, mặt Hứa Phương tối sầm, rõ ràng khúc mắc với chuyện kết thân này.
Chồng Hứa Phương trừng mắt nhìn, cảm thấy không đúng lắm, hiếu kỳ hỏi: “Hả? Chúng thân thiết vậy sao? Lần đầu tiên tôi biết chuyện này đó.”